CỘNG ĐOÀN ĐỨC MẸ FATIMA chân thành kính chúc Qúy Độc Giả Một Năm Mới An Khang - Thịnh Vượng - Vạn Sự Như Ý

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

MỘT NGƯỜI SAY SƯA TRỞ NÊN LINH MỤC NHỜ MEDJUGORJE

Một người say sưa trở nên một vị linh mục, đó là câu chuyện của linh mục Francis Ferry, 41 tuổi. Cha được thụ phong linh mục ngày 1/7/2007, tại nhà thờ St Eunan’s Cathedral, Letterkenny, thuộc vùng Donegal, nước Ái Nhĩ Lan. Linh địa Medjugorje đã đóng vai trò quan trọng trong ơn gọi linh mục của ngài. Sau đây là lời chứng của linh mục Ferry:

“Lần đầu tiên tôi đến Medjugorje là năm 1995. Lúc ấy tôi được 29 tuổi và sống vô định. Thời đó tôi làm nghề tài xế taxi, kiếm khá nhiều tiến, lại có nhà riêng ở vùng Dublin.


Đức tin của tôi rất nông cạn. Ba tôi và anh tôi là các cảnh sát viên nên tôi cũng muốn trở thành một cảnh sát viên nhưng tôi lại lái xe vận tải được 4 năm. Tôi thích lái xe đường trường. Đến năm 22 tuổi, tôi làm tài xế Taxi ở Dublin. Mỗi tuần tôi lái xe 5 ngày. Tuy đời sống vật chất khá nhưng tôi không thấy hạnh phúc mà tâm hồn chỉ trống rỗng.

Dần dà tôi nghiện rượu và không tự mình cai rươụ được. Bình an không có trong gia đình. Một đêm vào năm 1993, lúc ấy tôi mới 27 tuổi, tôi say sưa nên bị tai nạn xe. Chiếc xe của tôi nát bấy còn tôi bị gẫy chân và hư hệ thần kinh. Sau vài tuần ở bịnh viện, bác sĩ bảo rằng hệ thần kinh không thể chữa lành được.

Bây giờ nếu có ai hỏi tôi làm cách nào mà tôi gặp gỡ Chúa thì tôi chỉ biết nói rằng do sự tình cờ mà tôi gặp Ngài. Lúc bị tai nạn tôi rất giận dữ và bất mãn, tôi thường nói rằng:

“ Nếu có Chúa hiện diện thì tôi cần gặp gỡ Ngài”.

Khoảng một năm sau, cái chân bị thương của tôi vẫn không khá hơn, anh tôi đến nói với tôi là có một vị lình mục làm lễ chữa lành tại Dublin, tên ngài là cha Aidan Carroll. Tôi bèn đi dự lễ và nghe ngài giảng về Medjugorje. Ngài nói rằng nếu ai muốn đi hành hương Medjugorje thì ghi danh vì ngài có một số vé giảm giá.

Lúc ấy tôi chẳng biết gì về Medjugorje nhưng sau lễ, tôi đến gặp cha và nói rằng tôi có thể đi hành hương Medjugorje. 

Tại nơi ấy tôi đã cảm nghiệm được rất nhiều niềm vui và bình an. Trước đó, tôi đi tìm niềm vui ở nhiều nơi khác nhưng nay thì tôi đã tìm được niềm vui chân thật. Tuần lễ hành hương ở Medjugorje là thời gian quyết định của cuộc đời tôi. Tôi hiểu rằng Chúa đang hiện hữu. Tôi cảm thấy Đức Mẹ Maria là mẹ thật của tôi, rằng Mẹ chăm sóc nhiều cho tôi. Tôi cảm thấy như mình được về lại ngôi nhà thật của minh. 

Khi đi hành hương về nhà tôi bắt đầu đi dự thánh lễ và cầu nguyện Chuỗi Mân Côi. Tôi vẫn phải phấn đấu với cơn say rượu. Cho đến năm 1996, sau nhiều biến cố, tôi đã bỏ được tật uống rượu.

Medjugorje đã giúp đỡ tôi hoán cải. Khi đi dự thánh lễ hàng ngày, tôi xin Chúa giúp tôi chừa tật say rượu từng ngày. Và Chúa đã giúp đỡ tôi. Còn Đức Mẹ Maria cũng giúp đỡ tôi qua việc tôi đọc kinh Mân Côi.

Tại Medjugorje, ai cũng khuyến khích tôi tham gia vào một nhóm cầu nguyện. Tôi bèn gia nhập một nhóm cầu nguyện vào mỗi chiều thứ hai. Các thành viên trong nhóm rất tốt và họ nâng đỡ tôi nhiều. Đó là do sự quan phòng của Thiên Chúa.

Vào tháng 6 năm 1997, nhóm cầu nguyện đi tĩnh tâm hàng năm. Chúng tôi có tất cả là 15 người và có thêm 5 người nữa gia nhập buổi tĩnh tâm. Trong khóa tĩnh tâm có mục vụ chữa lành, thánh lễ và chầu Thánh Thể. Nếu ai muốn được chữa lành thì lên sắp hàng. Tôi ngồi ở phía dưới nhưng tôi đứng lên và quỳ trước Thánh Thể. Tôi cầu nguyện với trọn trái tim để xin Chúa chữa lành chân của tôi. Cả nhóm cùng cầu nguyện cho tôi. Bỗng dưng tôi nghe có tiếng ai đó nói ở đàng sau mình:

“Con hãy giơ đôi tay mệt mỏi lên cao và làm cho đôi đầu gối đang run rẩy của con được thẳng ra. Hãy tiếp tục bước đi con đường ngay thẳng để cái chân khập khiễng của con không bị tàn tật mà được chữa lành.”

Tôi nghĩ câu nói này chắc đến từ Chúa Giêsu nơi Thánh Thể. Ngài nói thẳng với trái tim tôi .Tôi không biết người phụ nữ đã nói ra, vì sau đó, bà ta nói rằng lời ấy đến từ lời Thánh Kinh (Do Thái 12:12). Bà ấy không hề biết tôi và tai nạn xe của tôi.

Tối hôm ấy tôi về nhà mà lòng vui mừng và phấn khởi. Tôi nói chuyện với ba tôi. Ba tôi bèn mở Thánh Kinh ra nhưng lời có khác đi. Chỉ có trong Thánh Kinh Good News Bible mới có chữ chân khập khiễng. Tôi lấy làm kinh ngạc vì Chúa đã chăm sóc tôi. Ngài biết rõ tôi một cách mật thiết và Ngài nói đúng như lời Kinh Thánh. Đó là một sự quan phòng chứ không phải tình cờ mà trùng hợp. Ngài chữa lành tôi cả hồn lẫn xác. Ba tôi nhìn vào lịch thì mới khám phá ra rằng tai nạn của tôi xẩy ra đúng 4 năm trước đó, đúng lúc 1 giờ 10 phút thì nay Chúa chữa lành tôi đúng vào giờ ấy, 4 năm sau đó.

Tại Medjugorje, tôi biết được rằng Chúa hiện hữu. Tại Medjugorje, tôi tìm được nhà thật của mình. Sau Medjugorje, đức tin tôi lớn mạnh hơn và Thánh Lễ là trung tâm điểm của đời sống tôi.

Ơn Thiên Triệu đến với tôi vào năm 1998. Tôi đi tĩnh tâm ở nước Anh. Tôi sợ hãi khi biết Chúa gọi tôi nhưng trong trái tim tôi cảm nhận được lời kêu gọi ấy. Tôi biết rằng mình cần phải đáp lại lời gọi của Chúa Giêsu. Tôi biết Chúa ở với tôi. Và bây giờ tôi trở thành một vị linh mục. Thánh Lễ mà tôi cử hành tại nhà thờ St James ở Medjugorje là một trong những thánh lễ đầu tiên của tôi. Ở Medjugorje tôi đi xưng tội lần đầu và ban ơn xá tội lần đầu luôn. Tôi biết rõ rằng mình bất xứng khi giải tội cho mọi người nên tôi đi xưng tội với cha Svetozar trước khi giải tội cho những người khác.

Tôi hoàn toàn tin tưởng vào các thông điệp của Medjugorje. Tôi đã đi hành hương ở Medjugorje được 20 lần, có nhiều khi tôi đi hành hương một mình. Tôi học để biết vâng lời giáo hội Công Giáo ở Medjugorje. Medjugorje là nơi mà tôi được bồi bổ về mặt tâm linh và tình cảm, đó là nơi xây dựng cho tôi một nhân cách quan trọng nhất. Tôi rất vui mừng được trở nên một lình mục.

Kim Hà
9/1/2012
Nguồn: Crownostars

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét